### Không Bao Giờ Ăn Hết Bữa Sáng Trong một ngôi nhà nhỏ ven biển, ánh nắng mai len lỏi qua rèm cửa, đánh thức Lan và Minh khỏi giấc ngủ say. Lan, một phụ nữ quyến rũ với mái tóc dài óng ả, lười biếng vươn người trên giường, còn Minh, chàng trai cao ráo với nụ cười ấm áp, đã dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Bữa sáng vốn là thói quen yêu thích của họ, nhưng lần nào cũng vậy, nó chẳng bao giờ được ăn hết. Minh bước vào bếp, tay cầm vài quả trứng và bánh mì tươi. Anh mặc chiếc áo thun mỏng manh, để lộ cơ thể săn chắc, và Lan không thể không chú ý. Cô bước ra, quấn vội chiếc áo choàng mỏng, mái tóc rối bù càng thêm phần gợi cảm. "Sao anh lại dậy sớm thế?" Lan thì thầm, giọng nói ngọt ngào như mật. Minh quay lại, mắt anh lóe lên sự khao khát, và anh kéo cô lại gần. "Vì em, vì những buổi sáng như thế này," anh trả lời, tay vuốt nhẹ lên vai cô. Họ bắt đầu chuẩn bị bữa ăn, nhưng không khí nhanh chóng trở nên nóng bỏng. Lan cầm con dao cắt trái cây, nhưng khi Minh chạm nhẹ vào tay cô, dao rơi xuống mặt bàn. Anh ghé sát, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, khiến Lan run rẩy. "Anh nhớ em quá," Minh thì thầm, và rồi, không kìm nổi, họ hôn nhau – một nụ hôn sâu, đầy đam mê, như thể thế giới xung quanh biến mất. Nụ hôn ấy kéo dài, môi họ quyện chặt, lưỡi khám phá, mang theo hương vị của buổi sáng mới. Từ bếp, họ di chuyển đến bàn ăn, nơi bữa sáng vẫn còn nguyên vẹn. Lan đẩy nhẹ Minh xuống ghế, tay cô luồn vào áo anh, vuốt ve làn da ấm áp. Minh đáp lại bằng cách kéo áo choàng của cô ra, để lộ thân hình mịn màng dưới ánh nắng. Họ tiếp tục hôn, nụ hôn giờ đây càng thêm mãnh liệt, xen lẫn những tiếng thở gấp. Bữa sáng bị lãng quên, các món ăn nguội dần trên bàn, nhưng họ không quan tâm. Thay vì ăn, họ đắm chìm vào nhau, cơ thể quấn quýt như một điệu nhảy tình ái. Minh bế Lan lên mặt bàn, nơi những quả trứng và bánh mì nằm lăn lóc. Họ hôn thêm lần nữa, nụ hôn ngọt ngào như lời hứa không lời, dẫn dắt họ đến những khoảnh khắc thăng hoa. Lan rên nhẹ, cơ thể cô uốn cong theo từng cử động của Minh, và anh thì thầm những lời yêu đương bên tai cô. Thời gian dường như ngừng lại, chỉ còn lại nhịp đập trái tim và hơi thở hòa quyện. Khi mọi thứ lắng xuống, họ nằm bên nhau trên sàn bếp, hơi thở vẫn còn gấp gáp. Bữa sáng vẫn còn đó, chưa ai động đến. "Lại một buổi sáng nữa, chúng ta không ăn hết," Lan cười nhẹ, tay vuốt ve tóc Minh. Anh hôn nhẹ lên trán cô, thì thầm: "Và tôi không muốn thay đổi điều đó." Câu chuyện kết thúc trong sự ấm áp, với lời hứa rằng những buổi sáng như thế sẽ tiếp tục, đầy đam mê và bất tận. (Tổng số từ: 456)
Cảnh báo: Trang web này chỉ dành cho người từ 18 tuổi trở lên xem. Nội dung có thể bị phản đối; nội dung từ trang web này có thể không được phân phối,
Lưu hành, bán, cho thuê, cho hoặc cho những người dưới 18 tuổi mượn hoặc trình chiếu, phát hoặc trình chiếu nội dung của trang web này cho những người đó.