kiểu: phim sex nhật bản
Nhãn:
hôn
giới thiệu:
Trong thời gian xảy ra dịch bệnh, tôi không có việc làm và phải làm nghề tiếp viên
Câu chuyện bắt đầu vào những ngày đầu của đại dịch, khi thành phố chìm trong im lặng và sự cô lập. Lan, một cô gái trẻ 25 tuổi, từng làm việc ở một công ty quảng cáo, giờ đây phải đối mặt với sự thất nghiệp đột ngột. Với khoản tiết kiệm cạn kiệt và gia đình ở quê, cô buộc phải chọn con đường làm tiếp viên tại một quán bar kín đáo ở trung tâm thành phố. Ban đầu, công việc chỉ là phục vụ đồ uống và trò chuyện với khách, nhưng dưới lớp mặt nạ của sự vui vẻ, Lan cảm thấy mình đang đánh mất bản thân.
Một buổi tối mưa rơi lất phất, quán bar đông khách hơn thường lệ. Lan đang bưng khay đồ uống thì bắt gặp anh ta – một người đàn ông trung niên tên Minh, với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười lịch lãm. Anh là doanh nhân, cũng bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh, và thường lui tới đây để quên đi những lo toan. Họ trò chuyện, từ những câu chuyện vụn vặt về cuộc sống đến những chia sẻ sâu hơn về sự cô đơn. Minh kể về vợ con ở xa, về những đêm dài không ngủ, còn Lan thì né tránh, chỉ mỉm cười và rót thêm rượu.
Khi quán bar sắp đóng cửa, Minh đề nghị đưa Lan về. Cô do dự, nhưng sự cô đơn trong lòng khiến cô gật đầu. Trên đường đi, không khí trong xe trở nên ngột ngạt với những câu chuyện thì thầm. Đến trước cửa nhà trọ của Lan, Minh dừng xe và nhìn sâu vào mắt cô. "Em có biết, đôi khi, một chút gần gũi có thể xua tan mọi thứ không?" anh thì thầm. Lan cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, và rồi, họ hôn nhau – một nụ hôn (hôn) đầy khao khát, như thể đang giải phóng tất cả những ức chế tích tụ.
Nụ hôn đó dẫn đến một đêm đam mê không thể cưỡng lại. Họ bước vào căn phòng nhỏ của Lan, nơi ánh đèn mờ ảo làm nổi bật làn da mịn màng của cô. Minh nhẹ nhàng cởi bỏ lớp quần áo, khám phá cơ thể cô với những cái chạm đầy khéo léo. Lan đáp lại bằng những tiếng thở gấp, cơ thể cô rung động dưới từng cử chỉ của anh. Họ hòa quyện trong những động tác nhịp nhàng, từ những nụ hôn (hôn) nồng nàn trên cổ đến những khoảnh khắc thân mật nhất, nơi mọi rào cản tan biến. Đêm ấy, Lan không còn là một tiếp viên, mà là người phụ nữ tự do, tìm thấy niềm vui trong sự gần gũi.
Sáng hôm sau, khi Minh rời đi, Lan nhìn ra cửa sổ, cảm thấy một chút nhẹ nhõm lẫn tiếc nuối. Công việc vẫn còn đó, nhưng nụ hôn (hôn) ấy đã mở ra một cánh cửa mới cho cô, nhắc nhở rằng giữa cơn bão dịch bệnh, con người vẫn có thể tìm thấy hơi ấm. Câu chuyện kết thúc ở đây, với hy vọng rằng Lan sẽ sớm tìm được lối ra, nhưng đêm đó vẫn là kỷ niệm khó quên. (Khoảng 550 từ)